Fanacc này của bạn Pardon Hu. Bạn này là một fan cứng của Du, Du đi đâu bạn ấy cũng theo. Bạn ấy còn được cùng Du quay trong clip quảng cáo “Ước Nguyện Cùng Đại Minh Tinh.”Lần Du tham gia Super Show của đài An Huy bạn ấy cùng đám bạn mình cũng được lọt vào ống kính khá nhiều lần. Mình rất thích đọc fanacc của bạn này. Mỗi fanacc đều rất dài và lắng đọng tình cảm của bạn ấy dành cho Du.
Lần này fanacc là hôm 14/4 Du từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh.
Cre: Pardon_Hu
(chữ trong ngoặc hoàn toàn là của bạn ấy nhé)
Hôm nay vui lắm lắm lắm, bởi vì Du đần cũng vui lắm lắm lắm.
Trên đường tới nơi, tôi nói với Quân Quân, lần nào cũng thuê xe đi cả quãng đường dài chỉ để gặp mặt hai phút rồi về, có mệt hay không?
Mệt, nhưng vẫn rất muốn gặp anh ấy.
Khi trông thấy anh ấy ở Thượng Hải chuyện phiếm với fan hớn vô cùng, cười thật tươi vô cùng rực rỡ, nụ cười ấy rất hiếm có khi anh ở Bắc Kinh, lần nào anh ấy cũng mệt mỏi, chúng tôi đau lòng nhưng chẳng thể giúp gì được. Đi cạnh anh ấy tôi cũng cười chẳng ra.
Lần này khi anh vừa xuất hiện tôi đã thấy vẻ thư thái nhẹ nhàng, dù cho mắt anh có bị cặp kính đen che mất, tôi vẫn như thấy được đôi mắt ấy đang loé sáng.
Có một bạn fan nữ nói “Cá Voi, mua macaron rồi này, nhớ ăn nha.”
“Cá voi: ma-ca-dôn?” hahahahahaha nói ngọng cưng lại đây, cùng tôi đọc “ron” ~ 😂
Sau đó có người nói “Hoàng Cảnh Du thật soái!” anh ấy liền quay đầu lại. Quả nhiên chỉ cần nghe chữ soái liền đắc ý. Phải phải phải, anh soái nhất.
Lúc ra cửa, ĐM! Năm người cầm bảng đèn LED “Hoàng Cảnh Du soái nhất” mỗi người một tấm. Thiệt siêu cấp nổi luôn rồi hahahahaha, Cá Voi lúc nhìn thấy liền cười! Tôi nhìn thấy khoé môi anh ấy cong hẳn lên! hahaha Hoàng Cảnh Du à Hoàng Cảnh Du, vui rồi ha, cuối cùng cũng có thể thấy bảng đèn LED ở phi trường rồi. Người qua đường hỏi, ai đây? Tôi nói, bảng trên viết là Cảnh Du (lần nào cũng phải vừa chạy theo anh ấy vừa cùng người bên đường nói chuyện, tôi cũng thực phục bản thân…)
Cùng anh đi xuống thang máy, lúc này tôi cách anh một quãng khá xa nên không rõ phía trước xảy ra chuyện gì, chỉ biết cứ đứng ở cửa thang máy vòng tới vòng lui, bọn tôi cũng vòng tới vòng lui theo, đến mức tưởng như trên đầu có mấy vòng tròn xoáy quanh.
Lúc xuống bãi đỗ xe, Cá Voi cùng Lưu Tranh cùng vào xe, tôi cứ ngỡ họ phải đi, tôi đợi thật lâu, cũng vẫy vẫy tay với anh mấy lần liền, đột nhiên Lưu Tranh bước xuống xe, bọn tôi hỏi anh ấy có chuyện gì vậy? Anh ấy nói “Đợi Mông Mông a, cô ấy còn bị kẹt lại phía sau rồi” A phải ha! Mông Mông còn chưa xuống tới.
Tôi đứng trên bậc thang thấy cửa sổ trần xe không đóng, tôi nói hahaha ở góc này có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh ấy nè 😂. Thế là bọn tôi cứ đứng đó nhìn anh qua cửa sổ trần xe, lúc này tự nhiên cảm thấy phải mà có thức ăn để thả vào … (tự tưởng tượng hình ảnh đi nha…)
*Chú thích chỗ này chút: Vì Cá Voi ngổi trong xe có cái lỗ trên nóc, bạn này từ trên cao dòm xuống cứ như đang dòm vào bể cá =)))))) nên cảm thấy phải mà có thức ăn đặng thả vào nuôi cá =)))))))
Anh ấy lúc đầu không có nhìn chúng tôi đâu, sau đó có tấm bảng LED chữ “SOÁI” chiếu qua cửa sổ xe, chính lúc này! Cá Voi quay đầu lại! Lại còn giơ lên ngón tay cái 👍 tôi gục ngã rồi, chỉ có khen anh đẹp trai anh mới thèm để ý tới phải không!
Anh ấy phát hiện ra cửa trần xe, muốn đưa đẩu ra ngoài nhưng loay hoay nửa ngày cũng chẳng được cái mợ gì! Anh ấy chỉ chỉ cái ngăn kéo trước mặt, đại khái ý là bảo cái thứ này làm vướng chân dài của anh, hahahahaha cái vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối cùng vẻ bất đắc dĩ khi ấy thể hiện rõ anh rất muốn thò đầu ra cơ (tưởng tượng cảnh một con hưu cao cổ thò đầu ra khỏi lồng sắt 😂)
Còn có cái mắt kính kia nữa! Anh muốn đeo thì đeo, muốn tháo ra thì tháo đi! Sao mà cứ ba hồi đeo ba hồi tháo xuống, có khi còn gác lên sóng mũi lộ ra hai con mắt nhìn bọn tôi cười! Không được đeo kiểu đó ghẹo bọn tôi nha! Phạm quy rồi nha!!!!!
Chốc sau còn thò tay ra. Tôi thấy có một bạn gái thiếu chút là động được tới tay anh ấy rồi 😂 Cá Voi hôm nay chẳng những mắt kính biết ghẹo người cả cái tay không cũng ghẹo được! Rốt cục Mông tỷ cũng từ từ bước ra, chúng tôi biết Cá Voi sắp phải đi rồi. Cùng anh nói bye bye. Anh còn đưa tay ra từ cửa sổ vẫy vẫy với bọn tôi. Lại còn *yeah*
Hôm nay là lần đầu tiên tôi ở phi trường trông thấy anh vui vẻ như vậy. Nụ cười của anh chẳng khác gì khí trời Bắc Kinh rạng rỡ, nhìn mà tâm trạng cũng muốn hứng khởi theo.
Hôm nay tâm trạng của anh tốt như vậy, tôi cũng không nỡ khóc. Hi vọng anh có thể mãi vui vẻ, bởi vì chỉ có anh thật sự vui vẻ chúng tôi mới có thể vui vẻ.
“Tôi lặng lẽ từ phía sau bảo hộ anh, mong được thấy anh vô thức cười nhiều hơn nữa”